Cung khuynh
Phan_49
Cao Hiên đợi suốt một đêm, lúc gần hừng đông mới đợi được Dung Vũ Ca trở về.
So với Cao Hiên gắng gượng đợi suốt đêm dài, bước vào tẩm cung là một Dung Vũ Ca tâm tình vô cùng sung sướng, nhìn thấy một bên là thiếp thân thị nữ của mình, một bên là Cao Hiên với sắc mặt âm trầm, liền biết hắn hẳn đã đợi mình nguyên đêm, gần đây Cao Hiên thường xuyên đến tìm mình, làm cho số lần mình đi Phượng Tường điện giảm mạnh hơn phân nửa.
“Thái tử biểu đệ, sớm như vậy đã tới làm gì?” Dung Vũ Ca vẫn giữ thói quen như trước, luôn kêu hắn là “thái tử biểu đệ”, quan trọng là giờ phút này nhìn Dung Vũ Ca không hề có chút tâm tình khẩn trương nào của một thê tử bị trượng phu đến tra hỏi chuyện cả đêm không về, ngay cả câu hỏi của nàng cũng chỉ tuỳ ý mà hỏi.
“Nàng có biết ta đã ở nơi này đã chờ nàng suốt một đêm hay không?” Cao Hiên vốn không hề thể hiện vẻ Hoàng đế trước mặt Dung Vũ Ca, vẫn dùng từ “ta” để xưng hô với nàng, nhưng ngữ khí mơ hồ truyền ra một tia tức giận. Cho tới bây giờ Cao Hiên chưa từng ở trước mặt Dung Vũ Ca biểu hiện mình quá cường ngạnh, nhưng đợi suốt đêm dài, dù tính có tốt thế nào cũng sẽ bị chọc giận, hơn nữa suy đoán rằng Dung Vũ Ca có người trong lòng làm cho hắn bất an.
“Ta không bắt ngươi phải chờ ta, làm Hoàng đế rồi thì giỏi lắm sao?” Dung Vũ Ca hỏi, điển hình là loại được nước làm tới, cũng vì ngữ khí Cao Hiên làm cho nàng cảm thấy không thoải mái, không phải Cao Hiên mới làm Hoàng đế vài ngày thì đã quên mất mình mang họ gì rồi chứ?!
“Vũ Ca, ta là trượng phu của nàng, ta chỉ lo lắng cho nàng mà thôi.” Ngữ khí Cao Hiên dịu lại, ôn hoà hơn và cũng nhu nhược hơn không ít, ở trước mặt Dung Vũ Ca, quả thật Cao Hiên không thể hiện nổi phong thái Hoàng đế của mình. Cao Hiên ấm ức, hắn không biết phải đem vấn đề trong lòng nói ra thế nào, hắn rất muốn hỏi Dung Vũ Ca đêm qua đi đâu, có phải nàng có người trong lòng hay không, nhưng lại sợ chọc giận Dung Vũ Ca, rốt cuộc cũng không dám hỏi.
“Thái tử biểu đệ, ngươi lập thêm vài phi tử đi, tránh cho sau này phải đợi ta nữa, ngươi có thể vui vẻ cùng người khác mà.” Dung Vũ Ca quay lại nhìn Cao Hiên, lời nói chân thành. Dù sao Thái tử biểu đệ cũng là nhi tử bảo bối của Vệ Minh Khê, Dung Vũ Ca cũng không dám làm quá mức với hắn.
Đúng lúc này, Cao Hiên bất chợt nhìn thấy nơi cổ áo Dung Vũ Ca ẩn hiện có nhiều vết hôn. Tuy Cao Hiên ít gần nữ sắc, nhưng không phải cái gì hắn cũng không hiểu, lúc mười lăm tuổi đặc biệt còn có người đến dạy hắn chuyện nam nữ, kia chắc chắn là dấu vết hôn nhau rồi. Cao Hiên nắm chặt tay, có lẽ không có một kẻ làm trượng phu nào nhìn thấy thê tử ra ngoài tầm hoan còn có thể bình tĩnh được, dù là người tính cách ôn hoà như Cao Hiên cũng không thể bình tĩnh, hắn nóng lòng muốn được chứng thật.
Cao Hiên đột nhiên kéo ống tay áo của Dung Vũ Ca lên, Dung Vũ Ca ngàn lần không nghĩ tới kẻ luôn bị nàng coi như con cừu là Cao Hiên lại đột nhiên kéo áo của mình, nhất thời không kịp chuẩn bị, để cho cánh tay hoàn toàn bại lộ ra ngoài, ngoài dấu thủ cung sa đã biến mất còn có thêm vài vết hôn không cách nào che dấu được hiện ra rành rành, giờ phút này trong không khí phảng phất một loại khí tức vô cùng quỷ dị.
“Ngươi không thể cho trẫm một lời giải thích sao?” Cao Hiên rốt cuộc cũng bày ra bộ dáng uy nghiêm của Hoàng đế, chỉ có như vậy hắn mới có thể thẳng lưng can đảm chất vấn Dung Vũ Ca, làm một trượng phu có uy nghiêm.
“Không có gì để giải thích, chính là điều ngươi vừa nhìn thấy.” Dung Vũ Ca nhàn nhạt nói. Hiện tại có nói dối thế nào cũng không được nữa, nàng quả thật có yêu đương vụng trộm sau lưng trượng phu, mà còn là vụng trộm với chính mẫu thân của trượng phu, dù thế nào thì cũng không thể trực tiếp nói với hắn như thế.
“Nhưng nàng là Hoàng Hậu của trẫm, làm sao nàng lại có thể cùng người khác làm việc cẩu thả kia? Kẻ đó là ai hả?” Cao Hiên chất vấn, hắn đã nghĩ nếu mình cho Dung Vũ Ca thời gian, nàng sẽ chấp nhận mình, nay xem ra chỉ là tự mình suy nghĩ viển vông thôi. Trong tâm Cao Hiên chưa bao giờ đau như lúc này, thì ra Cao Hiên hắn chưa từng được đặt vào trong mắt nàng!
Cũng đúng thôi, Cao Hiên hắn vô tài vô đức, ngoại trừ may mắn được làm Hoàng đế ra, hắn còn có cái gì có thể làm cho Dung Vũ Ca để ý đâu? Nhưng mặc dù biết Dung Vũ Ca chướng mắt mình, Cao Hiên cũng không muốn buông tay, dù không chiếm được linh hồn của Dung Vũ Ca, hắn vẫn muốn lưu lại thể xác của nàng!
“Ngươi phế ta đi, ta không thèm để ý!” Dung Vũ Ca nhìn nhãn tình Cao Hiên đã có chút phiếm hồng thì có chút mềm lòng, lẽ ra nàng không nên gả cho Cao Hiên, nay phải làm thế nào mới có thể giải quyết ổn thoả đây? Chính Dung Vũ Ca cũng không biết làm cách nào, tuy nói để Cao Hiên phế mình, nhưng biện pháp này căn bản là không thể được. Nàng rốt cuộc cũng là hòn ngọc quý trên tay đại công chúa Vũ Dương và Dung đại tướng quân, có danh vọng hoàng thân quốc thích cao quý nhất, nếu bị phế, không phải làm cho phụ mẫu không thể ngẩng đầu được sao? Nàng đã đủ bất hiếu rồi, không thể bất hiếu thêm nữa, hơn nữa Cao Hiên là tân hoàng, vậy người thân phận tôn quý như Hoàng Hậu ắt không thể thiếu đối với hắn.
“Chỉ cần một ngày trẫm còn sống, nàng sẽ vẫn là Hoàng Hậu của trẫm. Vũ Ca, trẫm sẽ không buông tay!” Một Cao Hiên luôn luôn ôn hoà, một Cao Hiên với ánh mắt vẫn còn chút ngây thơ trẻ con, nhưng nay ánh mắt ấy lại đỏ bừng, ngữ khí kiên định thần kỳ, sự kiên định làm cho Dung Vũ Ca đột nhiên sợ hãi. Cho tới bây giờ nàng cũng chưa từng để Cao Hiên vào mắt, cũng xem nhẹ tình cảm của hắn đối với mình, nhưng Cao Hiên quả thật là người có vị trí quan trọng nhất trong lòng Vệ Minh Khê, nay Cao Hiên bị tổn thương, người đầu tiên đau lòng chính là Vệ Minh Khê. Nghĩ đến đây, tâm tình Dung Vũ Ca luống cuống cả lên.
“Ta không yêu ngươi, đời này cũng sẽ không thay đổi, ngày sau ngươi sẽ có hậu cung ba ngàn giai lệ để lựa chọn, tại sao nhất định phải làm vậy?” Ngữ khí Dung Vũ Ca dịu hẳn xuống, nhẹ nhàng nói.
Ánh mắt Cao Hiên phiếm hồng, hắn nghẹn ngào hồi lâu mới có thể nén được nước mắt, bởi vì hiện tại hắn là Hoàng đế, mà Hoàng đế thì không thể khóc, nhưng trái tim thiện lương lại giống như bị xé toạc ra một lỗ hổng lớn, đau đến lạnh người. Dung Vũ Ca nói cả đời này nàng cũng sẽ không yêu mình, cả đời cũng không bao giờ yêu, haha, hắn làm Hoàng đế thì có tác dụng gì đâu? Kết quả hoàn toàn là tự mình đa tình!
“Dung Vũ Ca, vậy vì cớ gì nàng lại gả cho ta? Nếu như nàng chưa bao giờ cho ta hy vọng thì thật tốt biết bao, hiện tại nàng nói cho ta biết cả đời nàng cũng sẽ không yêu ta, nàng bảo ta phải làm thế nào mới phải?” Đây là lần đầu tiên Cao Hiên gọi thẳng tên Dung Vũ Ca, ái tình luôn khiến người ta lột xác trưởng thành. Cao Hiên rất thống khổ, từ nhỏ hắn đã rất thích nữ nhân tên Dung Vũ Ca này, bị nàng khi dễ hắn đều cam tâm tình nguyện, giờ nghĩ lại, từ trước tới giờ mình chỉ là một đứa ngốc mà thôi!
Dung Vũ Ca nhìn Cao Hiên, không biết nói câu gì, lúc trước quả thực nàng không quá lo lắng về hắn, chỉ là muốn mượn Cao Hiên để tới gần Vệ Minh Khê, từ đầu tới cuối nàng chỉ nghĩ tới một người duy nhất là Vệ Minh Khê, nhưng giờ nhìn Cao Hiên như vậy, Dung Vũ Ca bắt đầu mơ hồ thấy bất an, nếu Cao Hiên biết người mình yêu chính là mẫu hậu của hắn, nếu Vệ Minh Khê biết Cao Hiên vì mình mà khổ sở như thế, mọi việc sẽ ra sao? Dung Vũ Ca không dám nghĩ tiếp nữa.
“Trước đây chuyện gì ta cũng có thể làm theo ý nàng, nhưng lần này tuyệt đối không thể. Nếu để cho ta biết kẻ đó là ai, ta tuyệt đối không tha cho hắn!” Con người một khi thống khổ luôn cần tìm một phương hướng để phát tiết, Cao Hiên cũng giống mọi kẻ trượng phu có thê tử hồng hạnh vượt tường*, không hận được người mình yêu, không hận được Dung Vũ Ca, đành phải đem mọi oán hận đều đổ hết lên đầu kẻ gian phu.
“Cao Hiên! Ta cảnh cáo ngươi, ngày sau nếu ngươi dám làm tổn thương người ta yêu, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!” Dung Vũ Ca nghe vậy thì vô cùng căng thẳng, thiên hạ này người có thể làm Vệ Minh Khê tổn thương cũng chỉ có mình Cao Hiên, Dung Vũ Ca càng nghĩ càng sợ hãi, nàng hận mình lúc trước không cẩn thận, ngày sau nhất định nàng phải cẩn trọng, nếu như còn muốn có lời để nói với Vệ Minh Khê.
Lần đầu tiên Dung Vũ Ca phát hiện người biểu đệ nhìn có vẻ rất vô dụng của mình, người mình chưa từng để trong lòng lại khó giải quyết đến vậy.
--------------------o0o-----------------
* hồng hạnh vượt tường: Trước kia có một phụ nữ tên Hồng Hạnh, sau khi kết hôn chồng cô vào kinh đi thi một năm mới về, do đó tình yêu của cô dành cho chồng đã bị phôi phai. Hàng ngày chồng cô đều đi ngủ rất sớm, cũng chính vì vậy mà cứ đến đêm cô lại trèo tường ra ngoài hẹn hò với Vương Nhị, cho đến khi cô không trèo nổi nữa - Đó là năm sáu mươi tuổi.
Sau đó vào năm bảy mươi tuổi, bà lấy hết can đảm thú nhận chuyện này với chồng. Ông không hề nổi giận, ngược lại còn viết một bài thơ: "Mãn viên xuân sắc quan bất trụ, nhất chỉ hồng hạnh xuất tường lai." (Khắp vườn xuân sắc lên khơi, Một nhành hạnh đỏ rong chơi vượt tường) Sau đó câu chuyện của cô được lưu truyền cho đến ngày nay.
Chương 90: Rơi vào đường cùng
Việc Dung Vũ Ca cùng Vệ Minh Khê ăn cơm tựa hồ đã trở thành thói quen của hai người, Hoàng Hậu bồi Thái Hậu dùng bữa vốn không phải là chuyện gì kỳ quái, kỳ quái là trên bàn cơm Hoàng Hậu lại tỏ vẻ chăm chút Thái Hậu rất chu đáo. Mà Vệ Minh Khê lại rất sợ những hành động vô cùng thân thiết này rơi vào mắt người khác, cho nên lúc hai người dùng bữa cũng chỉ có Thước Nhi và Tĩnh Doanh ở một bên hầu hạ.
“Nương nương, Hoàng thượng giá lâm.” Thái giám tiến vào truyền lời.
“Để hắn vào đi.” Vệ Minh Khê nhẹ nhàng nói, mà Dung Vũ Ca ngồi một bên nghe vậy, tay cầm chiếc đũa đột nhiên khựng lại, ngày hôm qua vừa mới cãi nhau với Cao Hiên, giờ ở chỗ này chạm mặt nhau không biết hắn định thế nào?!
“Hoàng nhi thỉnh an mẫu hậu.” Cao Hiên tiến vào, sau khi nhẹ nhàng hành lễ với Vệ Minh Khê thì nhìn về phía Dung Vũ Ca, nhưng Dung Vũ Ca vừa thấy Cao Hiên nhìn mình, lập tức ngoảnh mặt sang một bên làm như không thấy, điều này làm cho tâm Cao Hiên đau nhói. Sao ngay cả nhìn mình nàng cũng không thèm?
“Hoàng Thượng đã dùng ngọ thiện (bữa trưa) chưa?” Vệ Minh Khê thân thiết hỏi. Giờ này có lẽ hắn vừa mới hạ triều, hoàng sắc long bào vẫn chưa kịp thay ra, chỉ có cửu long kim quan trên đầu là vừa mới lấy xuống, khuôn mặt kia so với Vệ Minh Khê có vài nét tương đồng, xem ra phải thêm vài nét đặc trưng của nam tử mới có thêm phần anh khí.
“Vẫn chưa dùng.” Cao Hiên vừa hạ triều liền chạy ngay đến Phượng Nghi cung, nghe cung nữ nói Hoàng hậu ở Phượng Tường điện nên mới lập tức qua đây.
“Hoàng Thượng ngồi xuống cùng dùng bữa với mẫu hậu đi.” Vệ Minh Khê nhìn nhi tử của mình một thân hoàng sắc long bào, dáng người cao lớn, thậm chí còn cao hơn phụ hoàng của y một chút, hiên ngang tuấn nhã, cộng với kinh nghiệm của hơn nửa năm qua nên đã có thêm vài phần phong thái của bậc cửu ngũ chí tôn, qua thêm vài năm nữa y sẽ có thể tự mình đảm đương việc triều chính. Vệ Minh Khê có phần cảm khái trước sự trưởng thành của nhi tử.
Dung Vũ Ca theo thói quen cứ gắp đồ ăn bỏ vào chén Vệ Minh Khê, Vệ Minh Khê cũng sớm nhận ra không khí giữa Dung Vũ Ca và nhi tử của mình có gì đó không đúng. Bình thường biểu hiện của Dung Vũ Ca đối với Hiên nhi vẫn rất ôn hoà, nhưng lúc này đây biểu hiện của nàng chỉ là lãnh đạm, còn Hiên nhi thì tỏ ý lấy lòng rất rõ nhưng vẫn không có hiệu quả gì, trên gương mặt có phần chán nản. Làm cho Vệ Minh Khê cũng không đành lòng nhìn tiếp nữa.
Vệ Minh Khê gắp một ít thức ăn bỏ vào chén Cao Hiên, Cao Hiên nhìn lại Vệ Minh Khê cố ra vẻ cười vui, xem ra hôm nay người duy nhất để ý đến mình chỉ có mẫu hậu, may mà còn có mẫu hậu bên cạnh, Cao Hiên thầm nghĩ, lại nhìn sang Dung Vũ Ca vẫn như trước hoàn toàn bất động thanh sắc, tâm tình y như chìm vào đáy cốc.
Trong mắt Dung Vũ Ca chỉ có mình mình, cảnh tượng này làm cho lòng Vệ Minh Khê có cảm giác vô cùng phức tạp, nếu đổi thành một đôi tình lữ bình thường, đó đương nhiên là chuyện tốt, nhưng người này lại chính là con dâu của mình. Vệ Minh Khê cũng biết Dung Vũ Ca yêu mình quá sâu đậm, sâu đến mức không tiếc làm tổn thương chính mẫu thân của nàng, vậy thì còn có gì có thể khiến nàng để ý đến Hiên nhi đâu? Vệ Minh Khê không muốn phụ Dung Vũ Ca, nhưng nếu không phụ Dung Vũ Ca thì chính là phụ nhi tử của mình, điều này làm cho Vệ Minh Khê không biết nên đi đâu về đâu, vô cùng tiến thoái lưỡng nan.
Dung Vũ Ca ăn bữa cơm này cũng không hề thoải mái, từ đầu đến cuối Vệ Minh Khê chỉ quanh quẩn đề tài về Cao Hiên, nào là sợ hắn lạnh, sợ hắn mệt, sợ hắn đói bụng… Tuy rằng nguyên nhân lớn nhất của Vệ Minh Khê là cảm giác áy náy, vì thấy mình có lỗi mà muốn bù đắp tâm lý cho hắn, muốn đối với hắn thật tốt, nhưng Vệ Minh Khê càng để ý Cao Hiên thì Dung Vũ Ca lại càng có cảm giác không vui. Dung Vũ Ca căn bản chưa ăn được miếng cơm nào, tâm tình vừa nóng nảy bất an vừa lo lắng sợ hãi, sợ hãi một ngày nào đó Vệ Minh Khê sẽ vì Cao Hiên mà bỏ rơi mình, chính nàng cũng không nắm chắc được mình ở trong lòng Vệ Minh Khê có bao nhiêu phân lượng, có thể ngang bằng với Cao Hiên hay không.
Ba người trong lòng đều chất chứa tâm tư, cơm ăn vào miệng cũng biến thành nhạt nhẽo vô vị.
***
“Vũ Ca, ngươi không thể đối tốt với Hiên nhi một chút sao?” Vệ Minh Khê nhìn nhi tử buồn rầu rời đi, cảm thấy đắng lòng.
“Nếu tốt với hắn, cho hắn hy vọng, không phải lại càng tàn nhẫn với hắn hơn sao?” Trái tim Dung Vũ Ca nhói đau, vì sao Vệ Minh Khê biết rõ sẽ làm mình khổ sở mà nàng vẫn có thể nói lời như vậy? Bản thân mình nếu thấy Vệ Minh Khê tốt với người khác thì nửa phần cũng không nguyện ý kia mà? Nàng thực muốn biết Vệ Minh Khê dùng tâm tình gì để nói được những lời đó.
“Nhưng nhìn thấy Hiên nhi như vậy, lương tâm ta rất bất an…” Nếu Dung Vũ Ca thực sự đối tốt với Hiên nhi, Vệ Minh Khê biết mình không thể nào cao hứng nổi, nhưng nếu muốn nàng không hề có chút cảm giác tội lỗi nào với nhi tử, nàng cũng không làm được, đây quả là một vấn đề nan giải mà, cho dù nàng đầy một bụng kinh luân cũng không tài nào giải quyết được.
“Được, mẫu hậu đã nói phải đối xử thật tốt với hắn, vậy thì ta cứ đối với hắn thật tốt là được, từ trước đến giờ ta đều nhất nhất nghe theo lời mẫu hậu kia mà, đêm nay đương nhiên sẽ để hắn ở lại Phượng Nghi cung.” Dung Vũ Ca nói lẫy, phần nhiều là vì giận dỗi Vệ Minh Khê.
Vệ Minh Khê vừa nghe vậy nét mặt lập tức biến đổi, trở nên tái nhợt, nhưng cũng không biết nên nói gì cho phải, muốn mở miệng, nhưng từng câu từng chữ như nặng tựa ngàn cân, một từ cũng không thể thốt ra, mặc dù biết rõ Dung Vũ Ca chỉ là nói lẫy, nhưng trong tâm nàng vẫn giống như bị xé rách một cái, vô cùng đau đớn.
“Vệ Minh Khê, nàng thật là ngốc, nàng phải nói, không cho phép, Dung Vũ Ca là của Vệ Minh Khê!” Dung Vũ Ca ôm lấy Vệ Minh Khê, nàng không nỡ khi dễ Vệ Minh Khê, nhìn khuôn mặt tái nhợt của người yêu, trong lòng Dung Vũ Ca cực kỳ đau đớn. Vì cớ gì nàng lại yêu Vệ Minh Khê đến như vậy, dù chỉ là làm Vệ Minh Khê khó chịu một chút nàng cũng không thể.
Dung Vũ Ca ôm chặt lấy Vệ Minh Khê, dù biết rõ lòng nữ nhân này không đủ kiên định, nhưng bản thân nàng không có biện pháp nào để ngừng yêu thương Vệ Minh Khê cả, cũng giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, dù biết sẽ diệt vong nhưng vẫn khắc chế không được bản năng yêu thương khát vọng trong lòng…
Vệ Minh Khê cũng ôm lấy Dung Vũ Ca, sao nàng lại không muốn nói Dung Vũ Ca nàng là của Vệ Minh Khê chứ? Nhưng loại tình cảm nghịch luân này vốn đã định không thể công khai cùng trời đất, ngay cả chính nàng cũng không thể thuyết phục nổi bản thân thứ tình cảm này là đúng lý hợp tình... Vệ Minh Khê vùi mặt vào cổ Dung Vũ Ca, nước mắt lặng lẽ tuôn rơi, từng giọt nóng hổi rơi xuống cổ Dung Vũ Ca làm cho nàng có cảm giác như tâm mình bị bỏng, trong nháy mắt ngập tràn đau đớn.
Lần đầu tiên hai người ôm nhau mà cõi lòng lại đau đớn khó chịu đến thế, mà đây có lẽ mới chỉ là khởi đầu của mọi khổ đau…
***
“Hôm nay mẫu hậu bảo ta nên lập trắc phi.” Cao Hiên nói với Dung Vũ Ca.
“Lập ư, tốt hơn nữa là nên khai chi tán diệp.” Lập trắc phi là kết quả sau khi mình và Vệ Minh Khê thương lượng, có lẽ sau khi Cao Hiên có tân sủng sẽ không để ý đến mình nữa, Vệ Minh Khê cũng có thể bớt chút cảm giác áy náy.
“Ta đã cự tuyệt đề nghị của mẫu hậu, còn có chút căng thẳng với người, mẫu hậu cũng nói sẽ không nhắc lại đề nghị này nữa. Ta nói với mẫu hậu, dù ta có hậu cung ba ngàn giai lệ đi nữa, ta cũng chỉ yêu mỗi một người, tuyệt đối sẽ không giống với phụ hoàng. Nếu phải có con nối dõi, vậy nhất định phải do Vũ Ca sinh ra, nếu Vũ Ca không có, vậy ngày sau ta sẽ truyền ngôi vị cho hoàng tử khác của phụ hoàng.” Cao Hiên nhìn Dung Vũ Ca, nghiêm túc nói.
Phút chốc chén trà trong tay Dung Vũ Ca bị nàng bóp nát, nàng thật sự quá xem nhẹ Cao Hiên rồi! Thì ra Cao Hiên cũng hiểu được cách bức người, thực sự đáng giận mà. Mà nàng cũng không thể phát giận với Vệ Minh Khê được, hắn cậy Vệ Minh Khê thương yêu hắn, dám đối với nữ nhân mình yêu thương nổi nóng còn chưa nói, lại còn dám dùng cả chiêu nhi tử nối dõi ngôi vị mà uy hiếp Vệ Minh Khê và mình. Tên khốn này hoàn toàn không biết ngôi vị hoàng đế của hắn được đánh đổi bởi sự bất hiếu của mình sao! Giờ phút này Dung Vũ Ca thực hận không thể bóp chết Cao Hiên.
“Cao Hiên, ta nói cho ngươi biết, cả đời này ta cũng không yêu ngươi, ngươi chặt đứt thứ tâm tư đó đi, đừng có dùng mẫu hậu ép ta, dù ngươi đoạn tử tuyệt tôn cũng không can hệ đến ta!” Dung Vũ Ca lãnh khốc nói, nàng không tưởng tượng nổi Vệ Minh Khê nghe thấy những lời vừa rồi của Cao Hiên sẽ như thế nào?
“Vũ Ca, nàng đối với ta dù một chút tình nghĩa cũng không có hay sao? Dù chỉ là một chút tình nghĩa chúng ta cùng nhau lớn lên từ nhỏ cũng không có sao?” Cao Hiên nhìn dung nhan lạnh lùng của Dung Vũ Ca, Dung Vũ Ca xinh đẹp như vậy, nhưng cũng vô tình như vậy, hắn nói với mẫu thân những lời kia vốn đã vô cùng bất hiếu, nhưng căn bản Dung Vũ Ca không hề để ý, cho tới giờ dù mình si tâm cuồng dại trao cho nàng cái gì, thì một chút ý nghĩa với nàng cũng đều không có!
“Cao Hiên, ta lặp lại lần nữa, ta tuyệt đối sẽ không yêu thương ngươi, ngươi lập tức cút ngay cho ta, ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa!” Dung Vũ Ca nhìn Cao Hiên, ánh mắt lạnh lùng như lưỡi đao băng, ngữ khí cũng lạnh lẽo vô cùng, trong mắt Dung Vũ Ca, việc Cao Hiên lên làm Hoàng đế chỉ làm cho nàng chán ghét và chướng mắt hơn, lúc này nàng chỉ muốn tới Phượng Tường điện ngay lập tức, trong lòng tràn đầy lo lắng bận tâm đến tâm tình có thể đang dao động kia của Vệ Minh Khê.
Cao Hiên bị nhãn tình băng giá của Dung Vũ Ca làm cho tổn thương, lui lại mấy bước, trơ mắt nhìn Dung Vũ Ca biến mất trước mắt mình, sau đó chỉ biết trốn ở phía sau cây cột trong hoàng cung khóc lóc đau khổ, giờ phút này hắn không phải là một Hoàng đế, mà chỉ là một thiếu niên thất tình, một thiếu niên vô dụng dù có hao tổn tâm tư thế nào cũng không đạt được tình yêu.
***
Lúc Dung Vũ Ca đi đến Phượng Tường điện thì bị ngăn lại ở ngoài cửa cung.
“Tĩnh Doanh, để ta vào đi!” Nếu Vệ Minh Khê không muốn gặp Dung Vũ Ca, thì dù Dung Vũ Ca có giỏi khinh công hơn nữa cũng không thấy được Vệ Minh Khê.
“Hoàng Hậu nương nương, Thái Hậu đang ở Phật đường lễ Phật, ăn chay một tháng, không gặp bất luận kẻ nào.” Tĩnh Doanh mặt không đổi sắc, rõ ràng lần này các nàng đã lâm vào đường cùng, không có cách nào hoá giải!
“Tĩnh Doanh, ta là Hoàng Hậu, ta lệnh cho ngươi để ta vào gặp nàng!” Dung Vũ Ca tức giận quát, lòng nóng như lửa đốt, nàng chỉ biết Vệ Minh Khê lại lùi về cái vỏ ốc của mình.
“Ta chỉ nghe theo mệnh lệnh của Thái Hậu nương nương, thỉnh Hoàng Hậu nương nương hồi cung.” Tĩnh Doanh không thể làm gì khác được, người trong cuộc đã không biết giải quyết thế nào thì người ngoài cuộc lại càng khó xen tay vào.
“Tĩnh Doanh, có thật là nàng không gặp ta một tháng hay không?” Ánh mắt Dung Vũ Ca đã phiếm hồng, mở miệng chất vấn.
Tĩnh Doanh không nói được lời nào, Hoàng Thượng vốn luôn luôn ôn hoà văn nhược, cũng chưa từng kiên định đến vậy, nhưng đã dùng ngữ khí kiên định nói với Vệ Minh Khê rằng hắn không cần ba ngàn giai lệ, chỉ cần một mình Dung Vũ Ca, chỉ cho phép Dung Vũ Ca sinh cho hắn nhi tử nối dõi, dù cho có đoạn tử tuyệt tôn cũng chỉ yêu một người. Làm mẫu thân, sao Vệ Minh Khê có thể không động dung cho được? Làm sao còn dám cùng nhi tử tranh giành nữ nhân? Vệ Minh Khê không vượt qua được cửa ải ấy. Nhưng Dung Vũ Ca vì nàng phụ tẫn thiên hạ, Vệ Minh Khê cũng không thể phụ Dung Vũ Ca, đành phải trốn đi, trốn được lúc nào hay lúc ấy, Tĩnh Doanh biết, giờ phút này tâm tình Vệ Minh Khê cũng không thoải mái hơn so với Dung Vũ Ca là bao.
“Trở về đi, nàng cũng không tốt gì hơn ngươi đâu, ngươi cứ bức nàng như vậy, chỉ làm khó nàng hơn.” Tĩnh Doanh khẽ thở dài, dùng thân phận người ngoài cuộc khuyên giải Dung Vũ Ca.
Dung Vũ Ca nghe vậy, nhìn Tĩnh Doanh, là mình ép nàng sao? Thôi bỏ đi, không ép nàng nữa, nàng không muốn Vệ Minh Khê khó chịu, dù chính mình đang khó chịu đến ngực phát đau. Dung Vũ Ca xoay người, nháy mắt nước mắt cuồn cuộn tuôn rơi.
Tĩnh Doanh nhìn theo bóng dáng Dung Vũ Ca, xem ra mình chỉ giúp được qua loa, đối với Vệ Minh Khê và Dung Vũ Ca mà nói, tình cảm này chính là con dao hai lưỡi, làm cả hai đều bị tổn thương. Không hiểu sao lòng Tĩnh Doanh lại tràn ngập cảm giác nặng nề, tâm vốn luôn lạnh lùng nay lại phiền não.
Dung Vũ Ca vừa mới ly khai Phượng Tường điện thì có thái giám đến báo Hoàng Thượng say rượu, vô ý ngã vào kính hồ. Phải biết rằng lúc này đang là cuối thu, nước hồ lạnh đến mức sắp kết thành băng, Hoàng Thượng rơi xuống như thế, làm sao y có thể chịu nổi?
Vệ Minh Khê vội vàng từ Phượng Tường điện chạy tới tẩm cung Hoàng đế, nhìn sắc mặt Cao Hiên vì lạnh mà tái nhợt, môi cũng tím tái, một khắc ấy, Vệ Minh Khê bị nỗi ân hận tự trách hoàn toàn nhấn chìm….
--------------------o0o-----------------
Chương 91: Lựa chọn của Vệ Minh Khê
“Mẫu hậu, ta lạnh quá…” Cao Hiên đổ nhào vào lòng Vệ Minh Khê, mọi yếu đuối và nhu nhược đều lộ ra hết trước mặt nàng, nói cho cùng thì hắn chỉ là một thiếu niên chưa đầy mười bảy tuổi mà thôi.
“Có chuyện gì vậy? Con vốn không thích uống rượu, sao tự dưng lại uống nhiều thế này?” Vệ Minh Khê đau lòng hỏi, thân thể Cao Hiên lạnh như băng, làm cho Vệ Minh Khê cực kỳ lo lắng.
“Trong lòng nhi thần rất buồn, vô luận nhi thần làm cái gì, Vũ Ca cũng không thèm quay đầu liếc nhìn nhi thần một cái, từ nhỏ đã là vậy, trưởng thành cũng là như vậy, đêm qua nàng nói với nhi thần, nàng không bao giờ muốn nhìn thấy nhi thần nữa, nàng thật sự không muốn nhìn thấy nhi thần nữa…” Cao Hiên khóc oà, cũng chỉ có ở trước mặt mẫu thân hắn mới dám khóc như thế.
“Mẫu hậu, người nói ta nên làm cái gì bây giờ, nên làm gì thì Vũ Ca mới chịu nhìn tới ta? Mẫu hậu, ta thật sự rất khó chịu, Vũ Ca sẽ không để ý đến ta nữa…” Bộ dáng thống khổ như vậy của Cao Hiên thật sự làm cho người làm mẫu thân là Vệ Minh Khê vô cùng đau đớn, có lẽ tấm lòng mẫu thân luôn vĩ đại, vì hài tử của mình hết thảy đều có thể hy sinh, ít nhất thì giờ khắc này Vệ Minh Khê cũng quyết định lựa chọn hài tử của mình.
“Nàng sẽ không phớt lờ con nữa, mẫu hậu cam đoan!” Vệ Minh Khê cố quên đi vết thương lòng đang rỉ máu đau đớn, nhẹ nhàng vỗ về Cao Hiên, trấn an cảm xúc của hắn, cũng là cho hắn một lời cam kết.
“Vô dụng thôi, mẫu hậu người không biết, chúng ta thành hôn đã gần một năm, vậy mà cho đến giờ nàng cũng chưa từng để ta chạm vào, sau này lại càng không thể, ta vẫn thường suy nghĩ, nếu như ta có thể có được nàng dù chỉ một lần, một lần thôi thì dù có chết ta cũng không hối tiếc, nhưng trong lòng nàng lại có người khác…” Cao Hiên đem mọi uỷ khuất trong lòng, tất cả đều nói ra ngoài, thành hôn đã mười tháng, hắn làm trượng phu không phải một câu oán giận đều không có, nhưng mà những câu oán giận này hắn biết nói cùng ai đây?
Trong lòng Vệ Minh Khê phút chốc tràn đầy cảm giác tội lỗi, Dung Vũ Ca vốn là thê tử của nhi tử, nhưng lại không làm tròn nghĩa vụ thê tử, nàng chỉ xuất hiện trên giường mẹ chồng, mà giường đó cũng chính là giường của mình. Trong nhất thời trong lòng Vệ Minh Khê đều tràn đầy mặc cảm tội lỗi, là cảm giác xấu hổ vì tình cảm nghịch luân đó, cũng là cảm giác tội lỗi vì đoạt thê tử của con,… hết thảy khiến cho Vệ Minh Khê khó lòng thoát khỏi việc khiển trách lương tâm của mình. Trong nháy mắt đó, Vệ Minh Khê đã hạ một quyết định, một quyết định trí mạng sẽ làm tổn thương chính mình cùng Dung Vũ Ca!
“Nàng sẽ là thê tử của con.” Vệ Minh Khê ôm lấy Cao Hiên, thống khổ nhắm mắt lại, chậm rãi nói.
***
Cao Hiên ngã xuống hồ, đây đối với Dung Vũ Ca mà nói không thể nghi ngờ gì chính là tin tức tồi tệ nhất, vốn Vệ Minh Khê đã cảm thấy mình nợ Cao Hiên rất nhiều, nay Cao Hiên vừa giở khổ nhục kế này ra, sợ là sẽ khiến nàng và Vệ Minh Khê lâm vào tình cảnh khó khăn. Trong lòng Dung Vũ Ca tràn ngập sợ hãi, nàng sợ Vệ Minh Khê sẽ vì Cao Hiên mà không cần nàng nữa, ngoại trừ Vệ Minh Khê ra nàng không còn gì cả. Nàng không thể không có Vệ Minh Khê, nếu như vậy, nàng sẽ chết mất….
Từ sáng sớm Dung Vũ Ca đã đứng trước cửa Phượng Tường điện lẳng lặng chờ Vệ Minh Khê, nàng không biết Vệ Minh Khê có thể gặp nàng hay không, cũng ngẫm nghĩ xem nàng nên nói cái gì,… Tâm Dung Vũ Ca hiện tại giống như bị Vệ Minh Khê lăng trì, nàng đã đem tình yêu và tất cả của nàng đều đặt hết lên người Vệ Minh Khê, Dung Vũ Ca đã không còn đường lui nữa, hết thảy nàng đều đang chờ Vệ Minh Khê tuyên án, cho nên một khắc chờ đợi này cũng trở nên dài vô tận. Nàng hy vọng có thể mau chóng biết được đáp án, nhưng cũng sợ hãi có được đáp án, bởi vì đáp án lớn nhất có khả năng là nàng bị bỏ rơi, nàng chỉ còn biết dùng tim của mình để đặt cược hết vào tia hy vọng nhỏ nhoi còn le lói trong lòng…
Khi cửa cung Phượng Tường điện từ từ mở ra, tâm tư Dung Vũ Ca cũng theo đó mà hồi hộp rối bời, nhìn cửa cung đang dần hé mở, khoé mắt nàng vừa phát đau vừa khẽ phiếm hồng, nàng không biết chờ đợi nàng là bản tuyên án nào.
“Hoàng Hậu nương nương, mời vào bên trong.” Tĩnh Doanh chưa từng dùng ngữ khí cung kính như thế nói chuyện cùng Dung Vũ Ca, mà Dung Vũ Ca cũng không nhận thấy được, mọi tâm tư nàng đều đang đặt ở chỗ Vệ Minh Khê, bằng không nàng sẽ phát hiện ra được trong ánh mắt Tĩnh Doanh, ngoài cảm xúc dao động còn có một tia không đành lòng.
Dung Vũ Ca cảm giác bước chân của mình sao hôm nay rất nặng, tâm vừa thấp thỏm vừa bất an cực kỳ, Chỉ nhi sẽ nói cái gì? Chỉ nhi sẽ quyết định thế nào? Chỉ nhi…
Cõi lòng Dung Vũ Ca, tràn đầy đều là Vệ Minh Khê.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian